The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Y sinh thế gia


phan 38

 Thiệu Vinh ngượng ngùng cười.

Thiệu Hân Du tiếp tục nói: “Cô nói này, giữa hai cha con làm gì có chuyện thù dai, có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết. Anh hai cũng thiệt tình, so đo với trẻ con làm gì, mỗi người nhường một bước không phải xong rồi sao, hai người còn làm cái trò chiến tranh lạnh.”

Thiệu Thần tò mò hỏi: “Tiểu Vinh cãi nhau với bác hai à?”

Thiệu Vinh lại ngượng ngùng cười.

Những người này, mặc dù không có quan hệ máu mủ với cậu, nhưng thật tâm lo lắng cho hai cha con cậu.

Chẳng qua bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân thật sự tại sao hai người lại chiến tranh lạnh, có lẽ ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới giữa hai người đã xảy ra loại chuyện đó.

Nếu như bọn họ biết được sự thật, đoán chừng chắc rớt cả tròng mắt.

“Tiểu Vinh, xảy ra chuyện gì thế?” Thiệu Thần tiếp tục quan tâm hỏi.

Thiệu Vinh đang không biết nên trả lời như thế nào, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra.

Bởi vì đang cúi đầu chăm chú bóc sò, Thiệu Vinh không chú ý tới có một người đang chầm chậm bước vào phòng ăn.

“Sao hôm nay tập trung đông đủ vậy?”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai, sò trong tay Thiệu Vinh bộp một tiếng rơi xuống đất.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Tầm mắt của Thiệu Trường Canh cũng chuyển tới vị trí Thiệu Vinh.

Thân thể Thiệu Vinh không khỏi trở nên cứng ngắc.

Tới tận giờ phút này, cậu mới phát hiện ra, lúc trước chuẩn bị tâm lý cái gì hoàn toàn là nói miệng thôi, căn bản không sử dụng được. . . . . .

Nghe thanh âm quen thuộc của người nọ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn dần dần nhích tới gần, cảm giác được tầm mắt của hắn đặt trên người mình, Thiệu Vinh chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, trong đầu hỗn loạn, không biết nên làm ra biểu tình gì.

Khẩn trương đến mức cả ngón tay cũng trở nên cứng ngắc.

Thiệu Hân Du cười nói: “Anh hai về rồi à, vừa đúng lúc, mọi người đang ăn liên hoan, thuận tiện tiễn Tiểu Vinh luôn, nghe nói nó muốn ra nước ngoài du học.”

“Ừ.” Thiệu Trường Canh nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó bình tĩnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thiệu Vinh, “Mọi người thật có lòng, còn đặc biệt đãi tiệc tiễn Tiểu Vinh nhà anh.”

—— Tiểu Vinh nhà anh?

Hô hấp của Thiệu Vinh đột nhiên khựng lại, muốn nghiêng đầu qua nhìn biểu tình khi nói những lời này của hắn, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của hắn, đành phải cúi thấp đầu xuống làm bộ như không có việc gì tiếp tục bóc sò, bởi vì khẩn trương mà ngón tay cũng cứng ngắc, cầm con sò cả buổi cũng bóc không ra.

Thiệu Hân Du không nhịn được nói: “Tiểu Vinh, con cầm sò ngược rồi.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng đến đỏ cả lỗ tai.

Thiệu Thần ân cần lấy thêm một đôi đũa và một cái bát cho Thiệu Trường Canh, cười híp mắt nói: “Bác hai, sao về sớm vậy, không phải đi dự hội nghị sao?”

Thiệu Trường Canh thản nhiên nói: “Hội nghị xong rồi, ở lại đó cũng không có làm gì nên mua vé máy bay về luôn.”

Thiệu Xương Bình đột nhiên hỏi: “Nghe nói hội nghị lần này có rất nhiều người nổi tiếng tới, giáo sư Johnson thầy của em cũng tới phải không?”

Thiệu Trường Canh gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy làm nghiên cứu đã nhiều năm, gần đây có tiến triển rất lớn, lần này tới đây là để làm báo cáo.”

Thiệu Hân Du vội vàng xen ngang: “Này này, anh cả anh hai, trên bàn cơm hai anh có thể đừng thảo luận chuyện công việc được không, cả ngày ở bệnh viện thảo luận còn chưa đủ à?”

Thiệu Xương Bình cười một cái, nói sang chuyện khác: “À, Thiệu Vinh muốn sang nước Anh du học, có phải học trường mà trước kia em học không?”

Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Vinh một cái, không trả lời.

Tất cả mọi người đều đang đợi hắn trả lời, hắn lại không nói lời nào, trong phòng ăn đột nhiên im phắt, bầu không khí nhất thời có chút kì cục.

Thiệu Vinh vẫn cúi đầu bóc sò, lúc này nghe bác cả nhắc tới tên mình, Thiệu Trường Canh lại không trả lời, cậu đành nhẹ giọng đáp: “Dạ đúng, con cũng học trường đó. . . . . .”

Thiệu Xương Bình nói: “Vậy tốt rồi, Trường Canh em liên lạc mấy bạn học ở bên đó bảo bọn họ chiếu cố Tiểu Vinh nhiều hơn. Tiểu Vinh còn nhỏ, một mình ra nước ngoài anh cũng cảm thấy không yên tâm.”

Thiệu Trường Canh thản nhiên đáp: “Em biết.”

Hắn rõ ràng không muốn nói về vấn đề này, Thiệu Xương Bình cũng thông minh không nói nữa.

Người một nhà giống như trước vây quanh một cái bàn ăn cơm, nhưng không khí không còn ấm áp như trước nữa.

Thiệu Vinh nhớ lần đầu tiên Thiệu Trường Canh dẫn mình về Thiệu gia, lúc sáu tuổi lần đầu tiên cậu nhìn thấy mấy con sò có hình dáng kì quái như vậy, tò mò muốn ăn, cánh tay lại quá ngắn với không tới, Thiệu Trường Canh liền quan tâm gắp cho cậu, thậm chí tự mình bóc từng miếng đút cho cậu.

Khi đó, hai cha con không coi ai ra gì đút nhau ăn, tình cảm tốt đến ngay cả Thiệu Thần cũng chịu không nổi.

Nhưng mà giờ phút này, người kia rõ ràng ngồi sát bên cạnh, nhưng lại giống như cách xa nhau rất xa.

Hắn chỉ ngồi ăn, hoàn toàn không để ý tới Thiệu Vinh, giống như Thiệu Vinh chỉ là một người xa lạ đối với hắn.

Thiệu Vinh cũng chỉ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào bát mình, hoàn toàn không dám quay đầu sang nhìn hắn.

Mùi hương quen thuộc trên người hắn vẫn bao phủ xung quanh cậu, nhích qua bên trái một chút là có thể đụng đến bàn tay đang cầm đũa của hắn, nhận thức như vậy làm cho Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương.

Trong lúc bất chợt tim đập thật nhanh.

Không biết tại sao hắn lại đối xử với mình như vậy, không để ý tới cảm nhận của mình cưỡng bức mình. . . . . . Mình vốn nên hận hắn mới đúng, nhưng ngay giờ phút hắn xuất hiện, ngoại trừ khẩn trương mình lại cảm thấy luyến tiếc. . . . . .

Trở về Thiệu gia ăn bữa cơm đoàn viên này cũng một phần vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí còn mong chờ hắn xuất hiện. . . . . .

Suy nghĩ như vậy làm cho Thiệu Vinh cảm thấy bị đả kích gấp bội.

Ăn xong hết bữa cơm, biểu tình trên mặt Thiệu Vinh vẫn còn chút hoảng hốt.

Thiệu Xương Bình nhìn hai người một cái, nói: “Đã muộn rồi, thôi thì hai người ngủ ở đây đi, dù sao cũng có sẵn phòng ngủ.”

Gần như là không hẹn mà hai người cùng đồng thời lên tiếng nói: “Không được.”

Hai người quá ăn ý làm cho mọi người ngơ ngác một chút, Thiệu Vinh lại càng thêm lúng túng, mặt đỏ lên.

Thiệu Trường Canh giải thích: “Em phải về nhà, còn chút văn kiện phải xử lý.”

Thiệu Xương Bình nói: “Ồ, cần anh lái xe đưa về không?”

Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Không cần, em lái xe từ sân bay tới.”

Thấy Thiệu Trường Canh đứng dậy muốn đi, lúc này Thiệu Vinh mới lí nhí nói: “Con. . . . . . Con cũng phải về.”

Thiệu Thần nghi ngờ nhìn cậu, “Chứ sao nữa, bác hai về không lẽ em còn ở lại đây?” Ngừng một chút, lại càng nghi ngờ nói, “Hai người không phải ở chung một nhà sao? Chẳng lẽ muốn tách ra về riêng?”

“Em. . . . . .”

Thiệu Vinh đang không biết nên giải thích như thế nào, đã nghe Thiệu Trường Canh thấp giọng nói: “Đi thôi, còn ngồi đó làm cái gì nữa.”

Thiệu Vinh ngơ ngác một chút, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn.

Ánh mắt của hắn giống như đầm lầy đen tối không thấy đáy, thu hút người ta chìm đắm vào trong đó, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt hắn.

Tim đột nhiên đập thình thích, Thiệu Vinh cũng không biết mình đang làm gì, đại não trực tiếp làm theo lời của hắn, ngơ ngác đi theo phía sau hắn, cùng nhau ra khỏi cửa.

Chờ lúc tỉnh táo lại, Thiệu Vinh đã đứng ở trước xe Thiệu Trường Canh.

“Tôi. . . . . .” Thiệu Vinh nhìn hắn, có chút luống cuống, “Tôi tự gọi xe về là được rồi.”

Thiệu Trường Canh liếc cậu một cái, “Ở đây không gọi được xe.”

“. . . . . .”

“Hay là muốn tự đi bộ trở về?”

“. . . . . .”

“Lên xe đi.” Thiệu Trường Canh đưa tay mở cửa xe, biểu tình trên mặt có chút lạnh nhạt.

Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi vào trong xe.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệu cha quả nhiên là nhân vật chính, nhân vật chính vừa ra mắt tôi liền cảm thấy hưng phấn ><

Tiểu Vinh sẽ từ từ thông suốt, tôi không muốn kết thúc bị lạn vĩ*, có thể tháng này không thể viết xong, phía sau còn một đoạn tình tiết nữa.

*đầu voi đuôi chuột

Tóm lại, tôi sẽ cố gắng viết nhanh một chút.

Chương 59


Chiếc xe Jaguar màu bạc nhanh phóng ra khỏi cổng Thiệu gia, yên tĩnh chạy băng băng trên đường phố.

Chiếc xe quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, mùi hương quen thuộc của người bên cạnh . . . . . Tất cả mọi thứ đều làm cho Thiệu Vinh đứng ngồi không yên.

Chờ đến khi xe chạy đến đường quốc lộ, lúc này Thiệu Vinh mới kinh ngạc hỏi: “Đang đi đâu vậy?”

Thiệu Trường Canh không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: “Đưa cậu về.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh cảm thấy mình hỏi câu này thật quá đần.

Nhưng mà, sao hắn biết được mình ở biệt thự kia?

Trong lòng Thiệu Vinh có chút nghi ngờ, nếu hôm nay hắn mới trở về sau buổi họp, theo thường lệ lẽ ra hắn sẽ trực tiếp lái xe về nhà mới đúng chứ, sao đột nhiên lại đến Thiệu gia. . . . . .

Rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý?

Người bên cạnh từng là người cha mình yêu quý nhất, hai người sống chung với nhau hơn mười năm, nhưng giờ phút này Thiệu Vinh lại cảm thấy mình vốn dĩ không hiểu hắn, càng không đoán được trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ những gì.

Dọc đường đi hai người không nói thêm câu nào, trên mặt Thiệu Trường Canh vẫn không có biểu tình gì, ngón tay thon dài nắm vô-lăng tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như nhìn cũng lười nhìn người bên cạnh một cái.

Thiệu Trường Canh như vậy khiến cho Thiệu Vinh cảm thấy rất căng thẳng.

Bất quá, Thiệu Vinh thật sự hi vọng con đường này có thể dài thêm một chút, như vậy thời gian ở bên cạnh Thiệu Trường Canh cũng có thể được kéo dài thêm.

Sau này. . . . . . Sẽ khó còn cơ hội gặp lại hắn.

Nghĩ đến đây, mắt lại bắt đầu nóng lên.

Kì lạ là hôm nay mình đâu có phát sốt đến lú lẫn như hôm trước, tại sao lại cảm thấy “không muốn rời xa hắn” nữa rồi?

Đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Thiệu Vinh mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Im lặng lúng túng một hồi, Thiệu Vinh muốn nói thêm gì nữa nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành cởi dây an toàn ra rồi mở cửa xuống xe.

Cậu vừa muốn quay đầu đi vào biệt thự, chợt nghe phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Thiệu Trường Canh: “Bộ quần áo này là ai tặng vậy?”

“A?”

Không biết tại sao hắn lại chuyển tới đề tài này, Thiệu Vinh có chút không phản ứng kịp.

Thiệu Trường Canh nhíu mày, lặp lại câu hỏi: “Ai tặng?”

“. . . . . . Là tôi tự mua.”

Không biết tại sao, Thiệu Vinh không muốn nói cho hắn biết bộ quần áo này là do người khác tặng. Từ nhỏ đến lớn đồ cậu mặc đều do Thiệu Trường Canh tự mình mua, Thiệu Vinh thậm chí cảm thấy mình mặc quần áo người khác tặng đứng trước mặt hắn có chút chột dạ.

Thiệu Trường Canh nghiêng đầu, tầm mắt đảo một vòng trên người Thiệu Vinh. Thiệu Vinh bị hắn nhìn như vậy cảm thấy rất không được tự nhiên, chỉ biết cúi đầu xuống.

Sau một lúc lâu Thiệu Trường Canh mới nói: “Muốn làm visa và hộ chiếu ra nước ngoài không thể không có hộ khẩu, vì vậy tôi vẫn chưa xóa tên cậu khỏi hộ khẩu Thiệu gia, tạm thời tôi sẽ bảo lưu đến khi nào cậu học xong mới thôi.”

“Ồ. . . . . .” Thiệu Vinh hiểu rõ gật đầu.

Thì ra hắn vẫn chưa thông báo chuyện hai cha con đoạn tuyệt quan hệ với mọi người, thậm chí cũng chưa xóa tên mình khỏi hộ khẩu, là vì muốn mình có thể thuận lợi xin visa ra nước ngoài du học.

Hắn cũng không phải thật sự tuyệt tình.

Nhưng nói vậy, chuyện đoạn tuyệt quan hệ chẳng phải chỉ là hiệp nghị nói miệng giữa hai người thôi sao?

Không làm theo trình tự luật pháp, thân bằng hảo hữu cũng hoàn toàn không biết, cái này sao gọi là đoạn tuyệt được chứ. . . . . .

Nghĩ tới đây, tâm tình Thiệu Vinh nhất thời tốt lên rất nhiều, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Cám ơn baba. . . . . .” Lời ra khỏi miệng mới chợt bừng tỉnh, Thiệu Vinh lúng túng đỏ mặt, nhanh chóng sửa lời nói, “Cám ơn. . . . . . Thiệu tiên sinh . . . . . .”

Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, gật đầu, “Ừ, không cần cám ơn.”

Thiệu Vinh cảm thấy mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng khẳng định đang âm thầm cười nhạo mình.

Kêu baba hơn mười năm, đã gọi quen miệng rồi, cái từ “baba” này cứ tự nhiên bật khỏi miệng, loại thói quen phản xạ có điều kiện thật sự rất khó sửa.

Gọi xong baba lập tức đổi giọng gọi Thiệu tiên sinh, hắn nhất định sẽ nghĩ mình rất đần.

Thiệu Vinh cảm thấy hôm nay mình thật sự quá không được rồi, trước mặt hắn lại khẩn trương đến mức nói năng không rõ ràng.

Thiệu Trường Canh ngồi trong xe, nhìn bộ dáng quẫn bách đỏ mặt của Thiệu Vinh, đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra thì, tôi rất thích cậu gọi tôi như vậy.”

“. . . . . . A?”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Mau vào nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“. . . . . . Được.”

Cửa kính xe bị kéo lên, chiếc xe màu bạc rất nhanh liền khởi động, biến mất trong bóng đêm.

Thiệu Vinh đưa mắt nhìn xe của hắn đi xa, lúc này mới xoay người trở vào nhà, đến khi đi vào phòng khách bật đèn, Thiệu Vinh vẫn còn trong trạng thái bối rối.

Cậu cảm thấy thái độ của Thiệu Trường Canh đối với mình có chút kì quái, rõ ràng lần trước ở sở luật sư rất lạnh lùng, còn nói: “Nếu như cậu muốn đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta có thể làm luôn theo trình tự luật pháp”, “cậu có thể đổi sang họ Tô của ba cậu, hoặc họ An của mẹ cậu, tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì.”

Giống như người tên Thiệu Vinh này không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Nhưng hôm nay. . . . . . Tâm tình trông có vẻ rất tốt?

Thiệu Vinh nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Vào phòng khách thì nhìn thấy Trần Lâm Lâm vừa gọi điện thoại xong, ngón tay nắm điện thoại đang run rẩy, sắc mặt có chút khó coi.

Thiệu Vinh quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy, Lâm Lâm?”

Trần Lâm Lâm im lặng một hồi, nói: “Lúc trước tớ có đề cập tới. . . . . . Âu Dương Lâm, cậu còn nhớ ổng không?”

“Ừ.” Thiệu Vinh nhớ được cái tên này, “Ông ta không phải là ba cậu sao? Ổng bị sao hả?”

Trần Lâm Lâm lắc đầu: “Ổng không sao, nhưng mà vừa nãy ổng gọi điện thoại khuyên tớ ra nước ngoài với ổng, bị tớ từ chối nên ây giờ rất tức giận.”

“Ồ. . . . . .” Thiệu Vinh gật đầu, “Cậu đã quyết định ở lại đây một mình rồi phải không?”

“Ừ, hoàn cảnh nơi này dù sao cũng quen hơn. Tớ với ông ta mới gặp mặt có hai lần, cùng ông ta ra nước ngoài sống sẽ khó mà thích ứng.” Trần Lâm Lâm dừng một chút mới nói tiếp, “Huống chi tớ còn muốn sắp xếp hậu sự cho mẹ tớ, mặc dù thi thể bà đã bị giải phẫu, nhưng ít nhất. . . . . . Cũng phải tìm nơi an táng đàng hoàng.”

Nhìn sắc mặt cô nàng tái nhợt nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, Thiệu Vinh biết tính cách của Trần Lâm Lâm chính là mạnh mẽ như thế này, cho dù trong lòng khó chịu bao nhiêu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Mấy ngày qua thật ra cô nàng vẫn không ngủ được, xóa đi lớp trang điểm có thể nhìn thấy rõ ràng quầng mắt thâm đen.

Nhớ tới mẹ của Trần Lâm Lâm mới mất mấy ngày, cô gái không nhà để về phải tá túc ở nhà mình, Thiệu Vinh cảm thấy đau lòng, nhịn không được thấp giọng an ủi: “Cậu cũng đừng quá lo lắng, mấy ngày này tớ rất rảnh, có cần giúp gì cậu cứ mở miệng, không cần khách sáo với tớ.”

Trần Lâm Lâm nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Thật ra cậu là một người rất dịu dàng, Thiệu Vinh, nếu như cậu cười nhiều hơn một chút, nhất định sẽ có rất nhiều người thích cậu.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng ho một tiếng.

Mình là một người dịu dàng sao? Sao mình lại không biết. . . .

Trần Lâm Lâm nhìn cậu, lại im lặng một hồi, “Thật ra thì, bây giờ trên người tớ không có đồng nào, đúng là phải cần cậu giúp đỡ.”

Thiệu Vinh trực tiếp lấy một tấm thẻ trong túi tiền ra đưa cho cô nàng, “Mật mã của thẻ này là ngày sinh nhật tớ, bên trong có chút tiền gửi ngân hàng, cậu phải chuẩn bị tang lễ cho mẹ cậu, cậu cứ cầm lấy xài đi.”

Trần Lâm Lâm ngẩn người, “Cậu lấy đâu ra tiền gửi ngân hàng?”

Thiệu Vinh nói: “Là tớ để dành, mấy năm nay nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt tớ không có dùng hết, toàn bộ tích cóp lại. Tuy cũng không nhiều lắm nhưng chắc vẫn đủ cho cậu dùng lúc khẩn cấp.”

Trần Lâm Lâm ngồi im một hồi lâu cũng không nói ra lời, hoàn toàn không nghĩ tới Thiệu Vinh lại là người tiết kiệm như vậy.

“Cầm lấy đi.” Thiệu Vinh mỉm cười, đưa thẻ tới trước mặt Trần Lâm Lâm.

Trần Lâm Lâm nhận thẻ, nói: “Tớ viết giấy nợ cho cậu, qua hai tháng sẽ trả lại cho cậu.”

“Không cần viết giấy nợ, tớ tin cậu.” Thiệu Vinh ngăn cô nàng, nhẹ giọng nói, “Tiền cũng không cần trả vội, chờ cậu có rồi tính sau, chút tiền kia tớ cũng đâu có dùng ngay.”

Trần Lâm Lâm không thể làm gì khác hơn ngoài nhận tấm thẻ này, trong lòng không khỏi cảm thán, cậu bạn Thiệu Vinh này mặc dù hơi lạnh lùng một chút, cũng hơi ngốc một chút, nhưng thật sự là người rất có nghĩa khí, bạn đối xử tốt với cậu ta một chút, cậu ta sẽ đặc biệt nhớ đến bạn.

Trần Lâm Lâm không biết thật ra Thiệu Vinh không có bao nhiêu bạn bè, chỉ có mình và Từ Cẩm Niên mà thôi, vì vậy cậu mới quý trọng hai người bọn họ đến vậy.

Cũng như cậu từng vô cùng quý trọng người thân duy nhất Thiệu Trường Canh.

Bất quá, mình càng quý trọng người đó bao nhiêu, mình sẽ càng bị tổn thương nghiêm trọng bấy nhiêu, cho nên nếu ở cùng với Thiệu Trường Canh mà gây ra mâu thuẫn lớn như vậy, cậu chỉ có thể lựa chọn cách rời đi.

Tang lễ của Trần Đan được cử hành sau khi bà qua đời một tuần.

Ngày tang lễ trời đổ mưa nhỏ, Thiệu Vinh mặc một thân quần áo màu đen, quấn vải lụa trên cánh tay, đứng bên cạnh Trần Lâm Lâm cố gắng chống đỡ giúp cô nàng.

Trần Lâm Lâm ôm di ảnh của mẹ, mặc váy đen đứng trước bia mộ.

Trên mặt cô bạn không có biểu tình gì, cũng không có khóc, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, tiếp nhận an ủi từ người quen và bạn bè của mẹ.

Đồng nghiệp trong bệnh viện tới rất nhiều, rất nhiều y tá trong khoa phẫu thuật, còn có bác sĩ gây mê và bác sĩ ngoại khoa. Lúc trước Trần Đan ở bệnh viện An Bình làm y tá trưởng, đối xử rất tốt với các y tá mới tới, vì vậy rất được mọi người yêu quý, người tới tham dự tang lễ trông ai cũng rầu rĩ, sau khi đặt hoa trước bia mộ sẽ đến an ủi Trần Lâm Lâm: “Đừng quá đau buồn.”

“Lâm Lâm cháu phải kiên cường . . . . . .”

Trần Lâm Lâm gật đầu, lễ phép cúi người cảm ơn bọn họ.

Nhưng không ngờ Thiệu Trường Canh cũng tới.

Thiệu Vinh vốn chỉ đứng bên cạnh che dù cho Trần Lâm Lâm, một khắc nhìn thấy người đàn ông quen thuộc kia xuất hiện, cả người đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa làm rớt cả dù trong tay.

Biểu tình của Thiệu Trường Canh cũng rất là bình tĩnh, cầm một cái dù lớn, đi cùng với mấy người về phía bia mộ.

Người tới tham dự tang lễ phần lớn đều là đồng nghiệp của Trần Đan ở bệnh viện An Bình, viện trưởng vừa xuất hiện, bọn họ đều tự động tách ra hai bên, nhường đường cho hắn.

Thiệu Trường Canh chậm rãi đi về phía này, hôm nay hắn mặc một thân âu phục màu đen, quần áo vừa vặn làm nổi bật thân hình cao ngất của hắn, lại thêm khuôn mặt lạnh lung không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất có khí thế.

Xung quanh im ắng, tầm mắt của mọi người đều đặt trên người hắn.

Thiệu Trường Canh cúi người xuống đặt hoa trước bia mộ, cúi người chào di ảnh rồi đi tới trước mặt Trần Lâm Lâm, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói nhiều lời an ủi, bất quá cháu yên tâm, mẹ của cháu sẽ không hi sinh vô ích.”

Thanh âm của hắn trầm thấp có lực, có loại sức mạnh khiến người ta tin phục.

—— Nhưng mà, những lời này rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ cảnh sát đã tra được cái gì rồi sao?

Thiệu Vinh có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt không có chút biểu tình của hắn.

Trần Lâm Lâm gật đầu, cúi người chào hắn một cái, lễ phép nói: “Cám ơn viện trưởng Thiệu đã tự mình đến đây.”

“Không cần khách sáo.” Thiệu Trường Canh ngừng một chút, sau đó quay đầu lại gọi người bên cạnh một tiếng, “Lâm Hiên.”

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh hiểu ý gật đầu, đi lên trước, nói: “Lâm Lâm, trong thẻ này có một khoản tiền, là tiền thưởng một năm viện trưởng Thiệu thêm vào cho mẹ cháu.”

Trần Lâm Lâm kinh ngạc nói: “Mẹ cháu. . . Đã từ chức rồi mà. . . . . .”

Thiệu Trường Canh đáp: “Lúc mẹ cháu ở bệnh viện đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, số tiền kia là thù lao bệnh viện An Bình bổ sung cho mẹ cháu, là phần mẹ cháu xứng đáng có.”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Nhận đi.” Thiệu Trường Canh cắt ngang, ra hiệu cho Lâm Hiên giao thẻ.

Lâm Hiên đặt thẻ vào trong tay Trần Lâm Lâm, mỉm cười nói: “Lâm Lâm, đây là một chút tâm ý của bệnh viện chúng tôi, cháu không cần từ chối, tôi nghĩ mẹ của cháu ở trên trời cũng hi vọng cháu có thể sống tốt hơn một chút.”

“. . . . . . Cảm ơn các chú.” Trần Lâm Lâm không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhận thẻ này.

Số tiền kia tuy nói là tiền thưởng, thật ra chính là tiền an ủi cho nhân viên qua đời, Thiệu Trường Canh làm như vậy cũng chiếm được sự tán thành của hầu như tất cả nhân viên trong bệnh viện, dù sao an ủi thêm chục câu “đừng quá đau buồn” cũng không bằng được số tiền kia. Thiệu Trường Canh một người làm việc thẳng thắn, mẹ Trần Lâm Lâm mới vừa qua đời, con của bà lại muốn học đại học, lúc này chính là lúc cần tiền nhất, Thiệu Trường Canh làm như vậy cũng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Đối xử với cấp dưới đã từ chức như vậy, thật sự đã rất tình nghĩa rồi.

Mọi người có mặt lại càng thêm kính trọng vị viện trưởng Thiệu trẻ tuổi lại có thủ đoạn này.

Chỉ là, khi Thiệu Trường Canh đi ngang qua Trần Lâm Lâm, tầm mắt dừng lại thật lâu ở trên người cậu thanh niên tuấn tú đang cầm ô, mọi người không khỏi có chút ngạc nhiên, bộ bọn họ biết nhau sao, từ đầu đến cuối có thấy nói với nhau câu nào đâu?

Trừ Tô Duy ra, tất cả những người có mặt đều không biết, cậu thanh niên cầm ô kia chính là bảo bối mà viện trưởng Thiệu yêu quý nhất —— Thiệu Vinh.

Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Vinh một cái rồi không nhìn nữa, cứ thế đi tới bên cạnh xe mở cửa ngồi vào xe.

Xe của hắn rất nhanh liền biến mất ở trong màn mưa.

Các đồng nghiệp trong bệnh viện tới tham gdự tang lễ cũng chậm rãi tản đi, trong nghĩa trang nhất thời trở nên có chút vắng lạnh.

Thiệu Vinh cầm ô đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe của hắn từ từ biến mất.

Mặc dù trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy chào hỏi với “con trai đã đoạn tuyệt quan hệ” thật sự có chút kì cục.

Nhưng mà. . . . . . Cũng không cần phải đến mức như thế này đi.

Nhìn hướng xe của hắn biến mất, nhớ lại lúc hắn không nhìn mình như vậy, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a a, có người bảo Tiểu Vinh gọi Thiệu cha là Thiệu tiên sinh rất manh.

Sau này lúc XXOO, Thiệu Vinh nhịn không được ôm lưng Thiệu cha, thở hổn hển nói: “Thiệu . . . . . . Thiệu tiên sinh. . . . . .”

Chân mày Thiệu cha cau lại, dừng lại động tác, “Hừm? Gọi gì đấy?”

“A. . . . . .”

Rốt cuộc nên gọi gì đây, lúc này gọi baba không thích hợp, gọi Thiệu tiên sinh lại rất kì quái, gọi Trường Canh ngang hàng như thế sao mà gọi được chứ, Thiệu Vinh chỉ có thể vừa lúng túng lại buồn bực ngậm miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác thở dốc ~ thở dốc ~

Tôi gian quá *che mặt* ><

—— Cái mà baba của con muốn, không phải là cả đời bình an, mà là cùng con ở chung một chỗ, trăm năm hạnh phúc.



【 Tập 10: Đại kết cục chi trăm năm hạnh phúc 】

Chương 60



Ngày mà Thiệu Vinh ra nước ngoài, Trần Lâm Lâm và Từ Cẩm Niên cùng nhau đến sân bay tiễn cậu. Do bay vào buổi trưa nên cũng không cần vội, ba người tụ tập ở bên ngoài, Từ Cẩm Niên mời cả bọn đi ăn lẩu, sau khi ăn xong mới cùng nhau ngồi taxi đến sân bay.



Xe chạy trên đường cao tốc đến sân bay, nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, Thiệu Vinh không khỏi nhớ tới cảnh tượng hai năm trước thuê xe đi đón Thiệu Trường Canh.



Năm đó, Thiệu Trường Canh sang Anh công tác suốt một năm, lúc Thiệu Vinh ở nhà một mình luôn mong chờ ngày hắn trở về, nhận được tin nhắn hắn báo sắp về nước, cậu còn hưng phấn đến mức không biết diễn tả như thế nào. Hai tiếng trước giờ đáp máy bay, cậu thuê taxi đến sân bay đón hắn, chỉ muốn người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi xuống máy bay là mình.



Hôm nay vẫn đi trên con đường cao tốc thông đến sân bay đó, chỉ là, cậu không phải đi đón người, mà là rời khỏi đây.



Lần này người rời đi là cậu, thậm chí không biết khi nào mới trở về.



Vì vậy, trên đường đến sân bay cũng không còn cảm thấy hưng phấn và kích động như ngày xưa nữa.



Thiệu Vinh nghiêng đầu, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối cành lá rậm rạp bên cạnh đường cao tốc, tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ, vẫn là đoạn đường của hai năm trước, nhưng bây giờ cảm xúc đã khác.



Hai năm trước, cậu vui sướng đến sân bay đón Thiệu Trường Canh, hai năm sau, cậu mang theo nỗi đau và tiếc nuối rời đi.

Một mình bay sang nước Anh xa lạ kia, Thiệu Vinh không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.



Cậu chỉ biết, sau này chỉ còn lại một mình mình.



Chuyện gì cũng phải tự dựa vào bản thân, phải nỗ lực cố gắng hết sức.



Bởi vì lựa chọn này, cậu đã đánh bạc chính cuộc sống của mình.



Sau khi tới sân bay, Thiệu Vinh đến quầy phục vụ đổi vé. Thời gian vẫn còn sớm, ba người quyết định ngồi chờ trong đại sảnh.



Từ Cẩm Niên cảm thấy không yên tâm, suốt đường đi cứ lải nhải miết ——



“Qua đó phải biết tự chăm sóc mình đấy.”



“Nhớ phải ăn cơm đúng giờ, đừng làm khổ dạ dày, tớ nghe nói những người ra nước ngoài du học rất dễ bị mắc bệnh dạ dày, cho dù bài vở có nhiều đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ, rõ chưa?”



“Còn nữa, qua bên đó không quen biết ai, đừng có tùy tiện tin tưởng người khác, đừng ra ngoài vào buổi tối, bị chém chết chắc cũng không biết tại sao chết .”



“Còn nữa còn nữa. . . . . .”



Trần Lâm Lâm rốt cuộc chịu không nổi, chọc chọc cánh tay của cậu ta: “Dài dòng quá đi.”



Từ Cẩm Niên đáp, “Sao mà yên tâm được chứ? Từ nhỏ Thiệu Vinh chưa bao giờ đi xa, ngay cả xe bus đường dài cũng chưa ngồi qua, lần này lại bay thẳng sang nước ngoài, ở một mình chắc chắn không quen. . . . . .”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .